Tôi cho cô em họ dưới quê mới lên biết mùi đời

Anh sẽ đi gặp nó ngay, em ở nhà.” Anh lấy áo khoác, bước ra cửa, không ngoảnh lại, để lại Thư ngồi bệt dưới sàn, tay ôm đầu, lòng tan nát: “Anh biết rồi, mình mất anh thật sao?”
Trưa đến, ánh sáng xám vẫn phủ kín căn nhà, gió lạnh ma quái lùa qua khe cửa làm rèm phất phơ như bóng ma. Điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em chuẩn bị, tối nay anh ấy tới lấy câu trả lời cuối.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh đừng tới, tôi không muốn gì hết, anh để tôi yên.” Nam trả lời qua điện thoại, giọng lạnh lùng: “Em không chọn thì anh chọn cho em, tối gặp.” Thư thả điện thoại xuống, ôm mặt, “Hắn không buông tha, mình phải làm sao, anh đang giận, mình thật tệ mà”
Hoàng đẩy cửa về, tay đầy vết xước, áo dính bụi, mắt đỏ ngầu hơn lúc sáng, anh đứng trước Thư, giọng khàn: “Anh đã gặp Nam, nó không nhận, bảo em tự kể, Thư, em nói hết chưa?” Thư quỳ xuống lần nữa, ôm chân anh,